Tôi không biết bắt đầu từ đâu và như thế nào khi đặt tay gõ từng con chữ về mẹ. Không biết bởi vì trong đầu tôi có quá nhiều điều về mẹ. Càng lớn, tôi càng nhận ra khoảng thời gian ở gần mẹ càng ngày càng ít dần. Càng lớn tôi càng thấy mái tóc mẹ dần ngả sang màu trắng. Càng lớn lại càng muốn yêu thương mẹ nhiều hơn, nhưng những lời yêu thương sao mà khó nói quá!
Ngày bé, tôi đã từng trách móc mẹ rất nhiều chỉ vì mẹ không mua cho tôi bộ quần áo mới để đi chơi tết, không cho tôi tiền tiêu vặt hàng tháng như bạn bè đồng trang lứa. Cứ như vậy vô tình tôi đã phác họa ra một người mẹ keo kiệt và độc ác trong quyển nhật kí của tôi. Tôi ước sao cho thời gian trôi thật nhanh chỉ để tôi được rời xa mẹ, rời xa căn nhà bí bách kia, bởi tôi nghĩ khi được ra ngoài tôi sẽ được tự do. Tôi đã lầm tưởng một cách ngu ngốc xã hội ngoài kia sẽ đón nhận tôi, mà không biết rằng mẹ mới là người cho tôi mọi thứ.
Tôi đã từng sống trong những tháng ngày nghĩ về mẹ như thế cho đến khi tôi trưởng thành hơn, tôi mới biết được mẹ là một người phụ nữ rất tuyệt vời. Khoảng thời gian xa nhà, tự lập về mọi thứ tôi mới biết được tôi hoàn toàn sai khi đã nghĩ về mẹ như vậy.
Xem thêm: Chia ly – nỗi buồn lớn nhất của con người
Khi có những suy nghĩ đó thì rất nhiều lần tôi đã tự hỏi, sao bà lại có thể kiên cường và dẽo dai đến được như thế để có thể chịu đựng và ban phát tình thương không biết mệt mỏi. Cả đời mẹ phải vất vả, rơi biết bao nhiêu nước mắt vì những người con, người cháu. Nhưng bà đổi lại được những gì ngoài lời trách móc, giận hờn vu vơ, vô tâm của những đứa con được bao bọc quá kĩ trong tình yêu thương của bà nên chẳng bao giờ lớn nổi. Là lỗi của người mẹ ư? Khi mẹ đã dồn hết sự sống, niềm tin và hy vọng vào những đứa con của mình để rồi cứ thế mắc kẹt vào toàn bộ những mối lo toan cho chúng.
Mẹ đã có những đêm trằn trọc cũng chỉ vì những khoản chi cho gia đình mình, đó là tiền học phí của tôi, là những bữa ăn trong gia đình, những hóa đơn mỗi tháng. Tôi biết rằng mỗi lần tôi gọi về báo cho mẹ những khoản chi cần thiết, là tối đó mẹ lại không ngủ được. Nhưng chưa bao giờ mẹ cho phép đôi vai mẹ được gầy đi, đôi tay mẹ được nghỉ ngơi và đôi chân mẹ được ngừng đi. Chưa bao giờ mẹ cho phép bản thân mình gục ngã trước những khó khăn phía trước. Nhưng bây giờ thì tôi đã lớn, tôi cùng mẹ chia sẻ khó khăn. Vì tôi biết niềm vui của mẹ rất đơn giản, chỉ là được thấy tôi khỏe mạnh mỗi ngày, chỉ là được nghe giọng nói của tôi ở đầu bên kia điện thoại rằng hôm nay tôi vẫn học tốt và sống tốt.
Và tôi biết rằng tôi có được như ngày hôm nay là nhờ vào những giọt mồ hôi, nước mắt của mẹ. Bây giờ tôi chỉ mong mẹ thật khỏe mạnh để chứng kiến được sự trưởng thành của tôi. Tôi chỉ mong thời gian ơi đừng trôi nhanh quá, đừng để mái tóc mẹ quay đi quay lại đã một màu trắng toát. Đừng để sự già nua kia ngự trị khuôn mặt mẹ, đừng để mẹ phải chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa.
Cuối cùng tôi muốn sám hối cho những tội lỗi của mình trong những tháng ngày ngu ngốc của tôi. Tôi luôn thấy cắn rứt khi đã làm mẹ buồn, tôi lạnh lùng đến nỗi không có lấy một cái ôm khi mẹ đang ngồi cạnh bên. 3 chữ “con yêu mẹ” con sẽ không giữ lại nữa để yêu thương có thể tìm về được với yêu thương, cảm xúc tìm về được với cảm xúc, để hạnh phúc có dịp lan tỏa trong tim của mẹ và con – hai trái tim mang cùng một nỗi đau.
Bài viết tham khảo: Thức khuya – niềm vui nhất thời, hối hận về sau