Xa nhà thì hầu hết ai cũng có cảm giác nhớ nhà. Tôi không phải là người ngoại lệ bởi trong suốt khoảng thời gian đầu sống tự lập, cảm giác cô đơn và trống trải luôn làm tôi khó chịu, đó là cảm giác không quá mạnh mẽ hay đau buồn dữ dôi mà chỉ là nỗi buồn trong lòng khi mất đi sự quan tâm chăm sóc của người thân và thiếu cảm giác an toàn trước những khó khăn. Điều đặc biệt trong tâm trí tôi là những xúc cảm rất lạ mà suốt thời học sinh tôi chưa từng có, chỉ có những cảm giác từ từ xuất hiện gắn liền với bao thay đổi trong cuộc sống. Và chúng khiên tôi giật mình khi quay lại nhìn lại toàn bộ chặng đường đã đi qua.
Vòng quay của cuộc sống khiến tôi phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, tôi luôn suy nghĩ sống sao cho giỏi hơn, cho thành công hơn, nhưng chẳng mấy khi tôi suy nghĩ con người tôi đã đi về đâu và đã thay đổi như thế nào. Tôi không kịp làm quen với những thay đổi trong cuộc sống và chính con người mình. Cuộc sống không còn đơn giản như trước nữa mà đã trở nên rối ren và phức tạp. Cảm xúc đến nhiều khi rất khó tả, tôi cũng chưa gặp ai đồng cảm được với mình, ngay cả bạn thân hay người yêu. Đó như thể tôi đang rất hân hoan với cuộc sống thú vị và muôn màu nhưng không lúc nào không đan xen cảm giác hụt hẫng, lạ lẫm và nuối tiếc về quá khứ. Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trở thành người như ngày hôm nay và tương lai còn khác rất nhiều, như đang phiêu lưu trong một chuyến hành trình dài chứa đựng nhiều điều kỳ lạ nhưng cũng gây nên bao nhiêu nỗi sợ hãi. Tôi đã có lúc chùn chân, có lúc cảm thấy mệt mỏi vì không được làm chính mình, vì phải suy tính, phải trở nên phức tạp và khôn ngoan, nếu không với những bước đi khờ dại thiếu kinh nghiệm của mình, tôi sẽ dễ dàng thất bại. Tôi lạc lối và quay cuồng trong những cảm xúc, những tình huống trong cuộc sống.
Hình như tôi đã quá dập khuôn, cách mà người khác làm để thành công, tôi cũng áp dụng cho bản thân mà quên mất tính cách mình không phù hợp, quên mất sở trường của mình là gì. Rồi để quên hết tất cả, tôi tìm cách trốn chạy, không phải một lần mà là vài lần, một đống rắc rối xảy ra, thay vì giải quyết thì tôi nản chí, buông xuôi và chẳng làm gì mặc cho tới đâu thì tới. Tôi chìm trong quá khứ với cuộc sống ấm áp và đơn giản, tôi ước ao được trở lại làm đứa bé nhưng những khát khao thành công và không an phận lại đẩy tôi quay về với hiện tại. Nước mắt sẽ không rửa hết những khó khăn và cái não trống trơn, cũng không thể mang lại một con đường bẳng phẳng. Giờ đây không còn là thời cho yếu đuối và ngây thơ nữa, không trưởng thành thì sẽ trắng tay trong cuộc sống này và lý trí của tôi bắt ép cảm tính phải thay đổi vì tương lai, vì cuộc sống tốt đẹp phía trước.
Xem thêm: Chia ly – nổi buồn lớn nhất của con người
Tôi biết tôi còn trẻ, tham vọng cũng nhiều, sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn nhưng lại chẳng biết lượng sức mình, giống như “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Sự chủ quan, hấp tấp và hèn nhát sẽ giết chết tôi một ngày nào đó. Không phải tôi bi quan, nhưng thật sự cuộc sống này thực tế hơn rất nhiều những gì tôi nhìn thấy được, nếu muốn thành công thì bản thân phải học cách thay đổi, thay đổi theo hướng tích cực nhưng cũng khác xa con người mình. Rất nhiều người đều khuyên tôi thay đổi, tôi cũng thấy đúng và làm, tôi sẽ cố tập những đức tính mà mình không có và hy vọng tôi sẽ thành công. Nhưng tôi cảm nhận được bản chất con người tôi vẫn luôn nằm đó ngủ yêu và đợi chờ cuộc sống này đánh thức nó dậy.
Tham khảo thêm: Lời chưa nói – viết cho mẹ